Lạc trong nỗi nhớ ngày mưa xứ Huế…
- 19/09/2019
- ĐIỂM ĐẾN VIỆT NAM
- du lịch xứ Huế, Editor picks, mưa xứ Huế, tản mạn mưa, xứ Huế
Tôi ghé chân đến xứ Huế vào một sáng mưa tầm tã, từng vệt nước dài đổ thẳng xuống mặt đường nhựa, u ẩn như tâm trạng tôi dạo ấy. Mưa Huế thật buồn, mà cũng thật nền nã, kín đáo và thâm trầm biết bao nhiêu. Mùa mưa năm ấy đã gieo vào tâm khảm tôi một nỗi nhớ thật lạ, tưởng chừng sẽ phôi phai khi thời gian phủ màu, thế nhưng năm năm tháng tháng vần vũ mà xúc cảm dường như vẫn y nguyên.
[rpi]
Người ta bảo nếu lòng sầu đau thì đừng đến Huế, vì xứ ấy sẽ khiến nỗi buồn càng có dịp hiển hiện, sừng sững như buộc ta phải đối diện, phải chạm vào nó. Nhưng đó là người ta nói, vì người ta không hiểu rằng, nếu đủ can đảm để chạm mặt với bi thương, ta sẽ mạnh mẽ mà rũ phăng nó khỏi cuộc đời. Huế trong tôi gắn liền với cơn mưa ướt đẫm, với những nỗi buồn đọng kết thành từng câu chữ cứa sâu hoắm, nhưng cũng là nơi tôi tìm thấy bản thân mình của nhiều năm về trước – hồn nhiên, nhìn đời nhẹ tênh.
Tôi ngoái đầu nhìn về phía cũ, nơi có những mùa mưa xứ Huế, tôi trở thành kẻ phiêu bạt, nghe tiếng rêu phong dĩ vãng gọi về, lòng chẳng còn vướng bận chuyện xưa cố nhân nữa. Tôi nằm dài trên chiếc giường nhỏ nơi căn phòng màu cam vàng, đủ để cảm thấy an yên giữa cố đô, cơn mưa rả rích cuốn trôi hết những oi bức của mùa hạ và ngoài kia tôi nghe tiếng gió khẽ lùa qua cửa sổ.
Nếu nhắc về những ký ức đã qua, có người cười trừ, có kẻ ôm oán hận, một số khác lại hối tiếc. Tôi thầm cảm ơn cơn mưa xứ Huế xưa ấy, tựa như cho tôi một niềm tin mạnh mẽ rằng, sau tất cả mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, ổn như cái cách người ấy bước đến, nhẹ nhàng buông tay rời đi. Trong suốt gần 4 ngày ở Huế, thì có đến 2 ngày mưa rả rích, mưa không ngớt, mưa gào rú những điều mà chỉ có gió thấu hiểu.
Sau khi mưa ngớt hơn chút, dù đi ngoài đường vẫn bám đầy nước trên mái tóc, nhưng tôi vẫn cảm thấy thư thái lạ kỳ. Tôi nhẩn nha thả bộ trên những con đường nhỏ, ngắm nhìn nhịp sống cứ nhẹ nhàng trôi đi. Tôi nhớ nụ cười lành như đất của cô bán chè, hình ảnh nữ sinh mặc áo dài chậm rãi đạp xe đi học, hay đơn giản chỉ là hương vị cay nồng của món bún Huế.
Tôi luôn có niềm tin cố hữu rằng, bất cứ ai trên đời đều muốn có cho riêng mình một hay vài vùng đất, ngoài nơi mình sống, để mà mơ mộng, lưu dấu chân và cả những nông nổi tuổi trẻ. Miền đất ấy là nơi người ta tìm đến khi chân mỏi, gối nhừ, trái tim đớn đau giữa hối hả cuộc sống. Và với tôi, miền đất ấy mang tên Huế – là Huế thương.
Huế mang trong mình nét u tịch, bắt người ta chẳng nỡ quên lãng, huống hồ nói chi dứt bỏ. Tôi còn nhớ một sáng, thức dậy thật sớm, khi bên ngoài vẫn là tiếng mưa lách tách, ngồi bên cửa sổ, cứ thế lặng im chạy dài theo những suy nghĩ của riêng mình. Không biết bao nhiêu lần, trở lại Hà Nội vội vã, tôi mơ về xứ Huế, nhớ về cơn mưa dăng dăng xóa mờ những con phố, nhớ cô bạn hiền lành chở tôi đi khắp nẻo mà miệng vẫn nói cười đủ thứ chuyện trên đời dù đôi khi tôi chỉ im lặng hoặc gật đầu tán thành.
Nếu bạn đến xứ Huế, hãy cứ để mình trầm ngâm trước mưa, nghe mưa để lắng lòng mình với những câu chuyện đôi khi chẳng cần lời giải đáp rạch ròi. Cũng giống như chuyện, có người bước đến đời ta, trao vài ba kỷ niệm rồi rời đi, họ đi vì đã đến lúc cần phải buông, chỉ đơn giản như thế mà thôi. Hãy cứ yêu Huế theo cách của riêng bạn, vì khi ấy bạn sẽ cảm nhận được có một xứ Huế rất riêng, rất Tình!
Ảnh: Internet
Thi Thi | Wanderlust Tips | Cinet