Bạn đã lạc mất điều gì ở Sài Gòn?
- 26/06/2019
- ĐIỂM ĐẾN VIỆT NAM
- Du lịch Sài Gòn, Editor picks, Sài Gòn, tản mạn Sài Gòn, viết cho Sài Gòn
Nếu như được hỏi rằng, ở thời điểm hiện tại tôi muốn đến nơi nào, thì chắc tôi không ngại ngần mà đáp lời: Sài Gòn. Chẳng phải vì nơi ấy hoa lệ, náo nhiệt, mà bởi tôi trở lại để kiếm tìm những điều tuổi trẻ đã lỡ đánh rơi.
[rpi]
Sài Gòn vốn dĩ không phải là nơi mà bất cứ ai cũng có thể yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên được. Từ một miền quê bình dị, người ta đến Sài Gòn để mưu sinh, thấy nơi này xô bồ, náo nhiệt và đôi khi thật ngột ngạt. Vậy mà, ai rồi cũng nặng tình, vừa rời đi một chút đã thấy nhớ, thấy thương. Và tôi ví Sài Gòn như một người cố nhân, dù lâu ngày không gặp mặt vẫn dư giả tình yêu để vỗ về nhau.
Tôi thích câu “Sài Gòn vốn nồng nhiệt từ sáng đến tối”, ở đó người ta dễ cảm nhận được nhịp sống trôi đi, khi màn đêm chưa kịp ngủ vùi thì ban mai đã gõ cửa, hòa nhiệt với nắng ấm. Và cũng ở một khoảnh khắc cô đơn nào đó tôi thấy mình và Sài Gòn thật giống nhau.
Sài Gòn dễ chấp nhận người ta đến, xuề xòa và gần gũi. Cứ thế, người ta tự nhiên ghé chân đến mảnh đất này, Sài Gòn vòng tay ôm lấy họ, tựa như tất thảy yêu thương đều trao đi hết. Sài thành nhiều khi cũng nắng mưa thất thường, vừa mới nắng gắt đó thôi, quay đi một chút đã là cơn mưa nặng hạt, ào ạt và vội vã. Để hiểu được nơi này thì cần sự nhẫn nại, chờ đợi và hơn hết là chân thành.
Ở Sài Gòn cũng có sự song hành của quá khứ, hiện tại, tương lai. Sài Gòn có quá khứ mà người ta muốn tìm lại. Nơi những mái nhà phủ kín rêu phong, những nếp văn hóa cũ kỹ vẫn hiển hiện như một bảo tàng sống đầy sức mê hoặc. Và Sài Gòn cũng có ký ức mà tôi lỡ đánh mất trong một chiều gió nổi. Người ta thường nói, đừng nán lại Sài Gòn nếu như lòng đầy giông tố, ở thời điểm đó tôi tin là thật và tôi đã rời đi.
Mãi cho đến sau này, khi trưởng thành hơn một chút, tôi bỗng thấy mình thật gàn dở và ngốc nghếch. Bởi vì người ta không thể nào giải quyết mọi vấn đề bằng cách trốn chạy, nhưng tuổi trẻ mà, ai chưa từng sai lầm?
Nhiều người tìm đến thành phố này để hy vọng, để mơ ước đổi sắc màu trang mới cuộc đời. Và cũng có thể, Sài Gòn đã làm được điều đó. Mảnh đất ấy luôn dành cho chúng ta những cái ôm, có cái thô ráp, cái cứng cỏi, cái mềm mại, dịu dàng. Mỗi cái ôm Sài thành dành trao đều mang những ý nghĩa khác nhau, đó là cái ôm tiễn biệt người đi, đón người quay về, hoặc đôi khi là cái ôm mở ra một mối nhân duyên mới.
Thoảng hoặc nghĩ về Sài Gòn tôi lại cảm thấy có một nỗi buồn man mác chạy dọc, lan ra từng thớ tế bào. Vì ở đây tôi đã lỡ lạc mất những điều đẹp đẽ của tuổi thanh xuân. Tôi đánh mất những non nớt vụng dại thuở thiếu thời, khi mà cuộc đời trong đáy mắt vẫn ánh lên màu hồng tươi đẹp, và giờ thì màu hồng ấy đã bớt, nhường chỗ cho muôn vàn sắc màu khác.
Sài Gòn lấy đi của tôi mối tình đầu. Vì yêu, ai mà nghĩ sẽ có ngày tan vỡ, và nơi ấy đã chứng kiến tất cả. Dĩ nhiên, trước khi rời đi, chúng tôi cũng từng hạnh phúc ngọt ngào như bao cặp đôi khác. Sài Gòn để tôi lạc mất người bạn thân, khi mà những cuộc gọi thưa dần, guồng quay công việc cuốn mỗi người sang một bến bờ. Những hờn trách lớn dần, có khi gần cạnh bên mà ngỡ xa vạn dặm.
Thế nhưng, Sài Gòn cũng cho tôi nhiều thứ. Ở nơi này tôi học được cách trưởng thành, bắt đầu những chuyến đi xa, và khi trở về vẫn còn những người thật sự yêu thương tôi chờ đợi. Sài Gòn tấp nập, hoa lệ là vậy nhưng cũng có những khi cũng thật gần gũi và ấm áp. Vậy còn bạn, đã lỡ đánh mất điều gì ở Sài thành náo nhiệt?
Ảnh: Nguyễn Hoàng Nhật Huy
Thi Thi | Wanderlust Tips | Cinet