Câu chuyện về những ngôi nhà ma rợn tóc gáy ở Hà Nội
- 04/05/2018
- ĐIỂM ĐẾN VIỆT NAM
- Du lịch Hà Nội, Editor picks, Hà Nội, ngôi nhà ma, nhà ma ám, tour du lịch kinh dị
Không phải ai cũng biết rằng Hà Nội có những “ngôi nhà ma” gắn với những câu chuyện bí ẩn xoay quanh khiến bạn phải rùng mình, rợn tóc gáy khi được nghe kể về chúng.
[rpi]
NGÔI NHÀ 138 HÀNG TRỐNG
Khi ngôi nhà còn nguyên vẹn (khoảng hơn 60 năm về trước), nhiều người ghé qua không khỏi ngạc nhiên khi ngôi nhà cổ nằm trên khu đất vàng có giá bạc tỷ lại bỏ hoang đến kỳ lạ. Những ai có dự định mua lại căn nhà cũng phải “dựng tóc gáy” mà xa chạy cao bay khi nghe về những câu chuyện xung quanh nó. Đến nay, những bí ẩn xung quanh ngôi nhà cổ cũng chưa ai giải mã được.
Bắt nguồn sâu xa nhất là sau cái chết yểu của nữ chủ nhà. Nghe người dân ở đây kể lại: Ngôi nhà vốn là tổ ấm của đôi vợ chồng trẻ gốc Hà Nội. Vẫn như mọi ngày ông chồng đi làm, còn người vợ ở nhà chăm nom gia đình và chờ đợi chồng về. Nhưng khoảng tầm 10h đêm hôm đó ông chồng vẫn chưa về, bà vợ vẫn thức chờ chồng. Nhưng vào đêm định mệnh đó, một toán cướp xông vào nhà cướp của, sau đó giết chết luôn bà vợ. Trời run rủi thế nào, ông chồng lại bị trục trặc giữa đường, về đến nhà thấy vợ đã chết rồi. Đau đớn và tuyệt vọng, ông bán căn nhà và chuyển đi nơi khác sống. Còn hồn ma bà vợ do chết yểu nên vất vưởng không thể siêu thoát. Theo lời đồn, những đời chủ sau cũng không thể ở yên trong căn nhà do hồn ma của người vợ vẫn vất vưởng tìm chồng. Hằng đêm, người vợ tìm về và quấy nhiễu khiến cho chủ nhà mới khiếp sợ không dám ở tiếp. Ngôi nhà chuyển chủ khoảng 3 lần nhưng không ai dám ở nên bỏ hoang, mãi về sau được ông chủ khách sạn Phú Gia bỏ tiền ra mua lại và phá dỡ (năm 2006) để xây mới như hiện nay.
Lại có những nguồn tin khác liên quan đến lời nguyền của ngôi nhà khi chưa bị phá dỡ, mà theo lời đồn đoán của người dân, đó là cây đa mọc trên mái của ngôi nhà, rễ rủ xuống phía dưới khiến cho ngôi nhà càng thêm phần ma quái, rùng rợn. Trông xa, nhất là khi trời gần về tối, cộng với màu rêu phong với cành, lá cây tạo nên hình thù thiếu phụ mặt xám ngắt, ngồi vắt vẻo trên nóc, mái tóc dài buông xõa xuống, đôi mắt thì xa xăm như đang mong ngóng tin chồng trở về.
Một số người khác nói rằng: Tại ngôi nhà này cứ vào nửa đêm ngày rằm hằng tháng lại có tiếng phụ nữ kêu rên, la hét như đang bị hành hạ đau đớn lắm… Rồi thỉnh thoảng người ta lại nhìn thấy một người đàn bà tóc rất dài và đen, không nhìn rõ mặt, hay ngồi trên nóc nhà ôm cây đa mà khóc lóc thảm thiết…
NGÔI NHÀ HOANG NGÕ VĂN CHƯƠNG
Câu chuyện ấy bắt đầu từ chính gia đình ông Khanh. Gia đình ông Khanh đã chuyển về ngõ Văn Chương ở được chừng hơn 2 năm. Ngôi nhà vốn nằm trên 2 mặt ngõ. Ngõ bên tay trái là ngõ phụ rộng chừng 1m, vuông góc với nó là ngõ chính, rộng khoảng 3m. Ông bà ở đây cùng các con nhưng được một thời gian bỗng dưng ông có cảm giác có điều là lạ xảy ra trong ngôi nhà của mình. Cũng trong thời gian này, gia đình ông Khanh thường xảy ra lục đục hoặc người trong nhà đau ốm. Mọi người thay nhau kêu đau đầu sổ mũi, khó thở, rồi lại đau nhức xương… Song khi đến bệnh viện khám thì lại không tìm được ra bệnh gì. Nhiều người đau yếu, bệnh tật càng làm cho không khí trong nhà trở nên u ám, lạnh lẽo.
Đã thế, cũng vào thời gian này, cống thoát nước của nhà ông Khanh cứ tắc liên tục, đường ống cũ do sử dụng nhiều năm nên có thể đã xuống cấp, nhưng trước đây chuyện này chưa từng xảy ra. Nhà ông có 2 mặt ngõ, đường ống nước và công trình phụ của ngôi nhà vốn được thiết kế để đi theo ngõ chính. Nhưng không hiểu do trời đất xui khiến thế nào mà anh Trần Anh Dũng con trai ông Khanh khăng khăng đòi sửa lại đường ống thoát nước đi lại theo mặt ngõ phụ chứ không đi theo ngõ chính nữa. Anh Dũng yêu cầu bố mẹ phải làm theo ý mình. Ông bà Khanh không muốn thay đổi nhưng lại nghĩ đến gia đình đang có nhiều chuyện rắc rối, chỉ vì cái ống nước mà bố con mâu thuẫn nên ông bà chiều theo ý cậu con trai. Sau khi thống nhất quan điểm về xử lý đường ống thoát nước, gia đình ông Khanh thuê 2 người thợ đến xử lý, và những chuyện hãi hùng về bộ xương người bắt đầu được lộ tẩy.
Trước khi gia đình ông Khanh đến ở, ngôi nhà này được gia đình ông cho một người khác thuê ở. Khi đào đường ống sửa nhà, những người thợ phát hiện ra một chi tiết lạ là nền của khu công trình phụ của căn nhà vốn chỉ được lát gạch hoa ở trên bề mặt, nhưng ở phía dưới lớp gạch hoa đó lại được láng xi măng hết sức cẩn thận, điều hiếm khi xảy ra so với quy trình để lát gạch hoa. Khi thợ đào dưới lớp xi măng được khoảng 30cm ở khu vực công trình phụ thì người thợ hốt hoảng vì phát hiện thấy những dấu vết lạ. Đầu tiên là một số xương ngón tay, đào rộng ra chừng vài chục cm nữa thì cả một bộ hài cốt còn nguyên vẹn lộ ra. Hai người thợ sợ quá, run rẩy báo ngay cho anh Dũng con ông Khanh. Mọi thông tin nhanh chóng được báo tới Công an quận Đống Đa. Không rõ bộ hài cốt này có từ bao giờ, vì sao tồn tại trong nhà ông Trần Bá Khanh, lực lượng Công an quận Đống Đa sau khi tiếp nhận thông tin đã yêu cầu lực lượng kỹ thuật hình sự Công an thành phố Hà Nội hỗ trợ khám nghiệm hiện trường.
Lúc này người dân trong ngõ cũng đã biết đến thông tin về bộ xương người bí ẩn kia. Mọi lời bàn tán, đồn thổi xôn xao suốt cả con ngõ. Người thì bảo do có xương cốt trong nhà gây ám khí nên gia đình ông Khanh mới có người bị ốm đau, người lại bảo nhà ông Khanh bị ma ám, cũng có người phán đoán về một vụ giết người giấu xác phi tang? Nhưng kẻ giết người là ai, giờ đang ở đâu, kẻ giết người đó có liên quan gì tới gia đình ông Khanh thì vẫn là một câu hỏi.
CĂN NHÀ HOANG GIỮA ĐƯỜNG KHƯƠNG TRUNG
Từ xưa đến nay, những câu chuyện được lưu truyền về tiếng khóc ai oán của trẻ con vẫn luôn là nỗi ám ảnh đối với rất nhiều người, ngôi nhà hoang giữa đường Khương Trung là một ví dụ. Ngôi nhà nằm trên đoạn song song với đường Kim Giang kéo dài từ Nguyễn Trãi vào đến phố Định Công được xây mới, kéo dài cách đây ít lâu nên thường được gọi là đường Khương Trung mới. Nối liền các khu vực dân cư đông đúc, hàng ngày, có rất nhiều các phương tiện giao thông lưu thông trên con đường này. Ngôi nhà đã bị bỏ hoang khá lâu, cũ nát và xung quanh cỏ mọc um tùm, từ bao giờ nó đã bị biến thành bãi tập kết rác của một bộ phận dân cư sống quanh khu vực đó. Không hiểu sao, khi đường Khương Trung được xây mới, ngôi nhà hoang vẫn không nằm trong diện giải tỏa, và từ đây vô số những câu chuyện được thêu dệt nên. Có người nói, chính họ đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc nức nở trong ngôi nhà đó, rồi còn cả tiếng cười sằng sặc ma quái vang lên mỗi đêm. Dù là thật hay chỉ là một sản phẩm của trí tưởng tượng thì những ngôi nhà hoang vẫn luôn là nỗi khiếp sợ đối với đa số những ai yếu bóng vía.
NGÔI NHÀ NGÕ 392 BẠCH MAI
Theo lời bà hàng xóm thì người chủ cũ của ngôi nhà trước đó cũng không ở mà cho thuê. Nhưng tất cả những người đến thuê đều không ở được lâu, cứ vài ba tháng lại chuyển đi hết, có người ở được có nửa tháng. Có hai mẹ con một bà cụ thuê nhà ở đây để tiện đi lại chữa bệnh nhưng được có hơn tháng đã vội dọn đi. Chị con gái bà cụ kể rằng từ ngày dọn đến đây ở, lúc nào chị cũng có cảm giác ai đó nhìn chằm chằm vào mình. Dù cảm giác lúc nào cũng rờn rợn nhưng chị nghĩ mình yếu bóng vía, nên không nói với ai.
Cho đến một hôm hai mẹ con từ quê lên, chị đưa mẹ vào viện rồi quay về nhà ngả lưng vì mệt. Đang thiu thiu ngủ, chị như thấy một người phụ nữ mặc quần áo trắng tinh, tóc dài đến thắt lưng xõa che nửa mặt cứ đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào mình và bảo: Trả nhà cho tôi. Giấc mơ đó lặp lại mấy lần liền khiến chị thất kinh, vội dọn đồ đi, dù đã đặt cọc tiền nhà 3 tháng. Lại có mấy cậu sinh viên Đại học Xây dựng đến đây thuê ở chung nhưng được hơn 2 tháng cũng phải dọn đi vì từ ngày ở đây họ gặp rất nhiều chuyện khó hiểu, cứ như bị ma trêu. Có người thì bảo đêm cứ thiu thiu ngủ là thấy giường dốc ngược lên, không tài nào ngủ được.
TH | Wanderlust Tips | Cinet