Tôi thả trôi nỗi buồn trên những con dốc ở Đà Lạt

Đà Lạt luôn là “nàng thơ” trong mắt tôi, ở nơi đó có những mùa hoa rực rỡ, những hàng thông reo ngàn năm hân hoan, những đồi chè xanh ngát yêu kiều, và còn cả những con dốc thơ thẩn bước chân. Nếu ai đó nói, hãy đến đây để thả trôi nỗi buồn, tôi nhất định gật đầu đồng tình mà không cần nguyên do.

[rpi]

Chẳng ở đâu như Đà Lạt, một nơi mà tôi vẫn thường thấy những con dốc ngoằn ngoèo rồi lại lên xuống, tựa như thăng trầm của nhân sinh. Nếu bạn ôm chứa nỗi buồn mà không biết ngỏ lời cùng ai, thì tin tôi đi, hãy đến Đà Lạt, ghé qua những con dốc ấy, buông hết chấp niệm trong lòng, thành phố này sẽ ghim chúng thay bạn.

Tạp chí Du lịch Wanderlust Tips | Tôi thả trôi nỗi buồn trên những con dốc ở Đà Lạt

Có người bảo, chỉ là một con dốc, chẳng có gì để bàn, nhưng với tôi mỗi con dốc cũng giống như nơi trút hết thảy muộn phiền của cuộc sống thường nhật. Đứng cuối con dốc, ngước mắt nhìn lên, thấy những bậc thang tựa những thử thách, chông gai cần vượt qua trước khi leo đến đỉnh. Người ta thường đớn đau vì những điều mình đặt niềm tin bỗng chốc bị bội phản, nhưng không phải ai cũng có thể tặc lưỡi cho qua rồi để yên ắng vết thương lòng nơi ngăn kéo quá khứ, để rồi thời gian sẽ chữa lành tất cả. Đó là điều tôi nghĩ khi đứng cuối những con dốc ấy.

Ngày còn bé tôi cực kỳ ghét phải đi qua những con dốc, mồ hôi ướt đẫm, chân mỏi nhừ. Nhưng khi lớn lên tôi lại có thói quen tìm đến những con dốc mỗi bận lòng nổi giông bão. Và dường như Đà Lạt là nơi sinh ra để gom nhặt những mảnh buồn của nhân gian.

Tạp chí Du lịch Wanderlust Tips | Tôi thả trôi nỗi buồn trên những con dốc ở Đà Lạt

Tôi ấn tượng với con dốc nhỏ mang tên Nhà Bò ở đường Đào Duy Từ, bởi nghe tên thôi cũng cảm nhận có chút gì đó gần gũi, thân thuộc ban sơ như tiếng quê nức nở. Theo lời kể, vì ngày xưa có người dựng chuồng bò ở cuối con dốc nên về sau cái tên ấy cũng được gắn liền với con dốc thơ mộng từng xuất hiện trong nhiều thước phim điện ảnh, phim truyền hình, các MV ca nhạc và nhiều bộ ảnh đẹp.

Hay dốc Sông Lô nổi tiếng với độ dốc đổ từ một đồi cao xuống đường Trương Công Định. Thả mắt nhìn từ trên xuống, bạn sẽ thấy con dốc này trông như một vực sâu thăm thẳm nối điểm đầu và điểm cuối. Con dốc với 70 bậc tam cấp bằng đá rêu phong đã in hằn biết bao dấu chân người qua lại, và biết đâu trong số những dấu chân ấy có không ít nỗi buồn mà con dốc đã nguyện ôm giữ.

wanderlust tips nhung con doc

Và nếu bạn có dịp đến Đà Lạt vào mùa hoa mai anh đào thì đừng quên ghé chân đến dốc Đa Quý. Những màu hoa nhẹ nhàng, mộng mơ trải dài tít tắp khiến nỗi muộn phiền tan biến. Vẻ đẹp của mùa hoa được ví như dải lụa hồng vắt mơ màng dưới nền trời xanh thẳm. Trong tiết trời se lạnh, mơn mang da thịt, hít hà bầu không khí trong lành, thoáng đãng, thưởng thức vẻ đẹp của hoa thì sẽ chẳng còn điều gì tuyệt vời hơn thế nữa.

wanderlust tips toi tha troi noi buon tren nhung con doc o da lat 3

Đà Lạt có rất nhiều dốc, mỗi nơi mang một vẻ đẹp riêng, nhưng tất cả đều đắm say một chữ tình với bất cứ ai từng ghé đến. Người ta bảo, nếu buồn thì đừng đến Đà Lạt, nhưng tôi ngẫm, khi cuộc đời sầu muộn hãy đến thành phố sương mờ này để buông hết những vướng bận trong lòng. Đứng trên đỉnh dốc, nhìn cuộc đời bằng ánh mắt dịu dàng, mặc kệ nỗi buồn bạn sẽ nhận ra những điều bất ngờ mà trước đây bản thân đã trót quên lãng. Không có điều gì tuyệt mỹ trên cuộc đời này mà dễ dàng có được, cũng như những con dốc ngút ngàn, ngoằn ngoèo, uốn lượn để ôm trọn cả khoảng rộng hanh hao của kiếp nhân sinh như một giấc mơ…

Thi Thi | Wanderlust Tips | Cinet