Thành phố của những kẻ cô đơn đi tìm bình yên
- 23/11/2018
- ĐỐI THOẠI
- Hà Nội, ký ức Hà Nội, thành phố, thành phố của những kẻ cô đơn, đi tìm bình yên
Thành phố của những kẻ cô đơn, của nỗi buồn len sâu, dai dẳng, ướt đẫm màu hoài niệm. Hà Nội trong ký ức hạnh phúc bao nhiêu thì thực tại khô khốc và bi thương…
[rpi]
Ai cũng nghĩ mình có đủ thời gian để phiêu du mãi trên những cung đường tuổi trẻ. Nhưng rồi đến một lúc nào đó khi chân đi đã mỏi, bỗng muốn tìm về một nơi nương náu yêu thương. Tôi từng mơ mộng đủ điều về thành phố này, vậy mà dưới lớp bụi mờ phủ bởi thời gian ấy đã từng là tình yêu, là nụ cười, giờ chỉ còn đọng lại thương đau.
Chiều muộn, nơi thành phố loang lổ mớ ký ức hỗn tạp, bất chợt tự vấn: “Ở Hà Nội, nếu thất tình thì đi đâu nhỉ“. Có người từng đùa vui rằng, thành phố của những kẻ thất tình thường cô đơn đến trống hoác. Tựa như thể sự tồn tại của tất thảy những người xung quanh cũng hóa xa lạ, lạc lõng.
Những ngày tháng 11 thành phố hình như lạnh hơn một chút, người ta cũng vội vã hơn với guồng quay nhân sinh. Vẫn là góc phố ấy, nơi con đường Thanh Niên lộng gió, tôi gặp người ngang qua cuộc đời tất bật. Quán trà đá ven đường dưới những tán hoa sưa năm nào từng là cả khoảng trời bình yên. Rồi những ngày tháng 6 rợp tím sắc bằng lăng, thoang thoảng hoa sữa tháng 8. Ấy thế mà, khi thành phố bắt đầu đón đợt gió lạnh, người lại quay lưng bước đi về phía ngược đường.
Những mùa hoa tàn, tình cũng tan. Hà Nội vội vã nhắc tôi bước chậm hơn để gom nhặt những mảnh vỡ, hàn gắn trái tim sau hàng vạn thương tổn. Còn đó một Cư Xá trầm ngâm những chiều mưa ngâu, nhìn góc nào cũng toàn là kỷ niệm. Hồ Tây lộng gió, những gợn sóng nhè nhẹ chạy đuổi nhau mãi không ngừng nghỉ, nơi tôi và người từng hứa sẽ bên nhau lâu thật lâu. Cuộc đời mang người đi như vốn lẽ phải thế, tôi bơ vơ trở về làm bạn với cô đơn.
Thành phố của những kẻ cô đơn, của nỗi buồn len sâu, dai dẳng, ướt đẫm màu hoài niệm. Hà Nội trong ký ức hạnh phúc bao nhiêu thì thực tại khô khốc và bi thương. Hóa ra cô đơn không phải là khi chỉ một mình, mà đó là dù cho bạn đi giữa phố đông người vẫn chẳng tìm được bàn tay ấm áp để nắm lấy, bờ vai rộng để tựa vào phút yếu lòng gục ngã.
Tháng 11, thành phố thức giấc bằng nỗi nhớ luộm thuộm với gam màu xám xịt những đợt mưa phùn. Có người bạn từng nói Sài Gòn là thành phố cô đơn còn Hà Nội đâu đủ rộng lớn để lạc mất nhau. Không hẳn. Thành phố vốn dĩ chẳng cô đơn mà do lòng người đi hoang mãi không tìm thấy nhau, để rồi cứ thế dần xa cách. Cũng như chúng ta chọn cô đơn sau những thương tổn, vì sợ hãi đối diện với vết cắt sâu hoắm mang tên một người thuộc về quá vãng. Có đôi điều trong cuộc đời chúng ta chẳng thể cưỡng cầu níu giữ, như việc mùa đông hôm ấy, người chọn rời đi khỏi thành phố này để đến miền đất người mơ.
Hà Nội chẳng cô đơn đâu. Hà Nội bình yên vỗ về những nỗi đau, lặng lẽ chờ thời gian làm mờ đi vết sẹo. Để thật sự hiểu Hà Nội thì đừng chỉ đứng yên một chỗ, vứt hết niềm đau trong trái tim, chấp nhận đau thương là một điều bình thường. Ta sẽ cảm nhận được một Hà Nội rất khác, cô đơn cũng vì thế mà tan biến đi hết.
Đó là một ngày tìm lại chính mình của những ngày xưa với nụ cười rạng ngời. Ánh nắng vàng như rót mật bên song cửa sổ quán cà phê quen thuộc, là nét trầm mặc của những mái ngói trên phố cổ bỏ quên bước chân thời gian. Khám phá hết mọi ngóc ngách của thành phố này để thấy rằng Hà Nội chẳng hề cô đơn như ta nghĩ…
Ảnh: Bee Nguyễn
Wanderlust Tips | Cinet