Nhớ về Mộc Châu thanh xuân năm ấy…
- 01/09/2019
- ĐIỂM ĐẾN VIỆT NAM
- Chuyến đi thanh xuân, Du lịch Mộc Châu, Editor picks, tản mạn Mộc Châu, tuổi trẻ và những chuyến đi
Ký ức về Mộc Châu trong tôi là đồi chè trải rộng bạt ngàn, là vạt hoa đủ màu khoe sắc dưới nắng ngọt như rót mật, là bầu trời trong xanh cao vời vợi, là những tiếng cười giòn tan theo gió… Tất thảy khiến nỗi nhớ miền cao nguyên trở nên đẹp long lanh như pha lê, dịu dàng và đằm sâu biết bao nhiêu.
[rpi]
Nếu bất chợt một ngày nhớ về quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp, điều mà tôi thương mến nhất có lẽ là những chuyến đi. Hồi ấy, mọi thứ trong veo đến độ chỉ cần cùng nhau lên đường, hành trang chỉ có tuổi trẻ, tình bạn và những nhiệt huyết không dễ gì lụi tàn. Và Mộc Châu đã ở lại trong ký ức của tôi tựa như một miền nhớ, bởi vì ở đó có bạn và có thanh xuân.
Giữa thủ đô tấp nập và hối hả, tôi mơ về miền cao nguyên gió lộng, những hạt mưa tròn đầy bám trên từng mái nhà, những bước chân nhẹ nhàng dạo chơi khắp chốn để mặc nắng lên hong khô làn tóc mây. Có lẽ không sai khi nói rằng, người ta thường nhớ nhiều đến những điều dĩ vãng đẹp đẽ, những điều đã nằm im ắng trong ngăn kéo quá khứ.
Tôi thường nhớ về chuyến xe chạy xuyên màn đêm đặc quánh để đưa chúng tôi đến miền đất mới mang tên Mộc Châu. Dù rằng đó không phải là chuyến đi đầu tiên, nhưng trong tâm khảm thì mãi khắc ghi phút giây được bên nhau nói cười, kể những câu chuyện mãi mãi không có hồi kết, cho đến khi mi mắt sụp xuống, giấc ngủ kéo chúng tôi vào im lặng và sự tĩnh mịch của đêm phố núi.
Sáng hôm sau, trời mưa rả rích, gió từng cơn chạy đùa trên mái nhà, đổ xuống từng tiếng tí tách tạo nên bản nhạc không lời mà chỉ ai có trí tưởng tượng phong phú mới mải miết đuổi bắt. Chúng tôi ngồi bên thềm, nhìn ra phía sau ngôi nhà là núi đồi tươi xanh, người ta trồng những luống cỏ cao gần bằng người để phục vụ cho chăn nuôi. Tuyệt nhiên lúc đó chỉ có sự bình yên và nhẹ nhàng, mọi xô bồ, phồn tạp chốn thị thành đều bị bỏ lại sau từng bánh xe lăn.
Đến chiều mưa ngớt hẳn, bầu trời được đẩy lên cao vời vợi, mây thưa và thảnh thơi trôi như thể thế giới ấy chỉ của riêng mình chúng. Chúng tôi quyết định sẽ đến đồi chè, nơi mà người ta nói rằng, nếu đi Mộc Châu mà bỏ qua đồi chè thì thật phí hoài. Vượt qua những con đường ngoằn ngoèo, hai bên là cây cối tươi tốt, cuối cùng đồi chè Mộc Châu hiển hiện trước mắt khiến ai nấy đều ngỡ ngàng và thích thú.
Trên đường lên đồi, chúng tôi ghé qua những gian hàng bán đồ thủ công, thổ cẩm rực rỡ sắc màu. Những em bé bán hàng với đôi mắt to và sáng nhìn chúng tôi và nở nụ cười trong veo như nắng sớm mai. Thuê một bộ đồ dân tộc với gam màu đỏ trầm, kèm thêm chiếc ô nhỏ, chúng tôi bắt đầu lưu giữ những khoảnh khắc đáng nhớ.
Từ dưới chân đồi, đưa mắt nhìn ra xa, tôi ấn tượng với cây cô đơn một mình giữa đỉnh gió lộng. Bất chợt nghĩ đến sự kiên gan, bền bỉ của người Việt Nam, tôi mỉm cười và mải chạy theo câu chuyện do mình tưởng tượng ra. Đứng trên đồi nhìn xuống là cả màu xanh bạt ngàn của chè, màu xanh của sự hy vọng và cuộc sống ấm no.
Hay khi dạo bước ở rừng thông bản Áng, nghe khúc hoan ca của nắng và gió, thả trôi hết muộn phiền, mỏi mệt. Những khoảnh khắc bên Mộc Châu, bên những người mà tôi trân quý dường như bao giờ cũng trinh nguyên như thể phút giây ấy chỉ mới vừa hôm qua, có ai ngờ đó là miền ký ức đã bị thời gian phủ lên một lớp bụi mờ.
Rồi một ngày nào đó tôi sẽ trở lại Mộc Châu, để tìm lại dáng hình thanh xuân, để ôm lấy bình yên nhẹ bẫng giữa cuộc đời vần vũ xoay vòng. Bởi những đứa trẻ năm xưa ấy, có người giờ đã thành ông bố bà mẹ, có người đến miền xa xôi và cũng có những người chọn ở lại thành phố tấp nập. Nhưng hơn hết, chúng tôi đều nhớ về chuyến đi Mộc Châu thanh xuân năm ấy như một điều đáng trân quý trong cuộc đời này.
Và nhắc đến Mộc Châu thì có lẽ chẳng câu từ nào diễn đạt một cách trọn vẹn miền nhớ sóng sánh, bồng bềnh như tuổi trẻ nồng nhiệt đã từng đi qua…
Ảnh: Internet
Thi Thi | Wanderlust Tips | Cinet