Nhật ký hành trình 10 ngày ở Tây Tạng (Kỳ 8)
- 04/07/2017
- KINH NGHIỆM DU LỊCH
- du lịch Tây Tạng, Editor picks, kinh nghiệm du lịch Tây Tạng, Lhasa, Namtso, Tây Tạng
Trước những khó khăn gặp phải, cả đoàn đã được sự giúp đỡ và chăm sóc vô cùng tận tình của các thành viên Tibet Fit. Họ cũng chính là đại diện cho những người Tạng với sự chân thành và lòng tốt thuần túy nhất.
[rpi]
Ngày 8: Sự chân thành của người Tạng
BẤT NGỜ Ở HỒ NAMTSO
Tỉnh dậy lúc 7h30, dù rất mệt sau một đêm dài thiếu ngủ nhưng mẹ con tôi vẫn dậy sớm để ra ngắm bình minh trên hồ Namtso. Kunkun nhắn tin khoảng 9h anh ấy sẽ về. Vì vậy tôi và con trai tranh thủ dạo quanh hồ khoảng 1 tiếng.
Chúng tôi hơi kém may mắn vì hồ Namtso thời điểm này mây mù che kín đặc không nhìn thấy gì. Thời tiết thì lạnh vô cùng, lạnh hơn cả trên Everest Base Camp. Tôi và Bốp tiếc công sức đã lên đến đây nên cố gắng đi tiếp, biết đâu sẽ có những cảnh đẹp mê người ở phía trước.
Hồ Namtso nằm ở độ cao 4.718m và rộng hơn 700km2. Đây là hồ nước mặn lớn nhất thế giới. Kunkun kể với tôi câu chuyện thần thoại về hồ Namtso, về con rồng bay lên từ hồ mang một vật báu nhưng anh ấy nói đây chỉ là chuyện cổ tích cho trẻ con. Còn câu chuyện thật là đã có 6 người khách du lịch Nhật Bản tìm cách đi thuyền quanh hồ nhưng rồi họ đã bị biến mất giữa mặt hồ. Hồ sâu trung bình 30m, nhưng có những đoạn sâu đến 120m. Có 2 hòn đảo có tu viện nhỏ, cứ đến mùa đông, khi mặt hồ đóng băng kín, những người hành hương lại chở đồ ăn băng hồ và ở lại tu viện để tu. Và họ phải đợi đến mùa đông năm sau mới có thể trở về đất liền.
Trời hôm nay xám xịt, mây mù che kín, chúng tôi không thể nhìn thấy dãy Nancheng Thang Lha quanh hồ. Nhưng thời tiết ở trên núi biến đổi rất nhanh, kinh nghiệm từ những lần đi núi khiến mẹ con tôi vẫn đi tiếp. Trên đường đi chỉ gặp một đôi người Trung Quốc và một chàng trai trẻ nước ngoài. Hai người phụ nữ Tây Tạng đang đi tam bộ nhất bái giữa trời tiết này. Vẫn chưa thấy cảnh gì đẹp. Bốp thì khá mệt và đói nên sẽ ngồi đây đợi tôi quay lại. Dọc bờ hồ là những hòn đá xếp cao tầng của người Tạng. Tôi nhặt vài viên về cho Bốp. Sau đó, tiếp tục đi thêm 1km nữa, thấy mọi thứ vẫn vậy nên tôi quay về. Không có những cảnh đẹp như thiên đường ở hồ Namtso như tôi được xem trên mạng, quả thực đáng tiếc.
Trời ngày càng lạnh hơn, gió bắt đầu nổi lên cuốn theo những hạt trắng xoá. Gió ngày càng thổi mạnh, những hạt trắng trắng đó bay càng nhiều. Tuyết thật rồi! Từ xa tôi đang nhìn thấy Bốp vẫy tay nhẩy cẫng lên, Bốp đang được hai người phụ nữ Tây Tạng vòng tay che chở. Bốp hét ầm lên: “Mẹ ơi tuyết“. Hai mẹ con lúc nào cũng mơ ước chỉ một lần thấy tuyết. giờ thì cầu được ước thấy. Quả thức chuyến đi này có vô số điều tuyệt vời.
Từng bông tuyết bám vào găng tay Bốp trắng xoá. Gió thổi mạnh làm hai mẹ con đi xiêu vẹo. Những đầu ngón tay của chúng tôi đều đã tê dại, chúng tôi cố gắng dìu nhau đi thật nhanh về nhà nghỉ trước khi có một cơn bão tuyết ập về.
NHỮNG NGƯỜI TẠNG TỐT BỤNG
Về đến nhà nghỉ thì tôi nhận được tin nhắn của Kunkun khoảng 9h30’ anh ấy sẽ về đến nơi để đón chúng tôi, và Quân em tôi đang được bác sĩ ở Lhasa kiểm tra.
Từ Namtso về Lhasa mất khoảng 6 tiếng với quãng đường 250km. Trên đường đi Kunkun liên tục cập nhật tình hình của Quân cho tôi, rằng em tôi đang được kiểm tra, chụp chiếu, bác sĩ đã đổi loại thuốc khác… Đến khi về đến Lhasa anh ấy cập nhật lần cuối và bảo Quân đã về khách sạn. Tôi thở phào nhẹ nhõm, giờ mới bình tâm lại. Tôi bỗng để ý Kunkun và bác lái xe Thokten đã mệt đến thế nào từ đêm qua đến giờ, họ chưa được ăn, ngủ tí nào, thế nhưng họ chỉ liên tục lo cho sức khoẻ của Quân mà không kêu mệt một câu nào.
Về đến khách sạn, tôi và Kunkun chạy ngay lên phòng Quân để xem tình hình thì lại được báo em tôi đau quá lại phải quay về bệnh viện ngay lập tức. Để Bốp ở nhà, tôi và Kunkun cuống cuồng chạy vào viện. Ở viện đang có rất nhiều người, ngoài Lhakpa và Thảo thì còn thêm khá nhiều người nữa. Thảo nói đây là nhân viên của công ty Lhakpa, họ đến để xem Quân thế nào. Tôi thật sự cảm động về sự nhiệt tình, trách nhiệm của họ. Quân đang được cắm đủ thứ dây rợ vào người và có 1 dây hút dịch từ dạ dày ra. Thảo kể hôm qua có lúc đau quá Quân đã ngất đi. Thảo là cô bé khá nhanh nhẹn, cả đêm qua đến giờ em và Lhakpa chưa được ngủ chút nào, cứ ngồi trong viện với Quân. May mà có em ấy không thì tôi cũng ko biết phân thân ra bằng cách nào.
Quân bị viêm dạ dày cấp, các chỉ số đều ổn ngoại trừ việc đau bụng. Vì vậy Quân sẽ ở đây hút dịch và theo dõi đến ngày mai xem thế nào. Ngày kia chúng tôi sẽ bay về Việt Nam, hy vọng ngày mai e ấy sẽ đỡ đau để còn về. Cả công ty của Lhakpa vẫn đứng nguyên đấy, mãi không về. Cả Kunkun nữa, sau chuyến đi mệt thế mà vẫn đòi thức đêm trông Quân. Người Tạng thật khiến tôi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác về lòng tốt và sự chân thành của họ.
>> Kỳ 1: Kinh nghiệm du lịch Tây Tạng
>> Kỳ 2: Ngày 1: Thử thách để tới được Tây Tạng
>> Kỳ 3: Ngày 2: Đừng bỏ cuộc!
>> Kỳ 4: Ngày 4: Cả đoàn đã cùng nhau lên tới độ cao 5020m
>> Kỳ 5: Ngày 5: Everest Base Camp đã ở trước mắt rồi!
>> Kỳ 6: Ngày 6: Chinh phục Everest Base Camp
>> Kỳ 7: Ngày 7: Làm trưởng đoàn thật không dễ chút nào!
Theo FB Thuy Bop | Wanderlust Tips | Cinet