Nhật ký hành trình 10 ngày ở Tây Tạng (Kỳ 9)
- 06/07/2017
- KINH NGHIỆM DU LỊCH
- du lịch Tây Tạng, Editor picks, kinh nghiệm du lịch Tây Tạng, Lhasa, Tây Tạng
Thoáng chốc đã trải qua 8 ngày trên đất Tây Tạng với biết bao kỷ niệm vui buồn. Càng gần những ngày cuối, chị Thủy càng tiếc nuối vì giá như có thể ở lại mảnh đất xinh đẹp với những con người hiền lành, tốt bụng nơi đây lâu thêm chút nữa.
[rpi]
Ngày 9: Chẳng muốn chia tay Tây Tạng
KỶ NIỆM CÙNG KUNKUN VÀ PENPA
Sáng nay, 7h tôi vào viện để đổi ca trông Quân cho Thảo. Cả đêm Thảo đã thức trông Quân, chị em tôi nợ Thảo nhiều quá. Hôm nay tôi cũng cần phải ra sân bay để đổi lại số hộ chiếu cho Bốp. Rất may, tôi có thể “bám càng” Kunkun vì hôm nay anh ấy phải đón 2 người Mỹ bay từ Kathmandu sang Tây Tạng chơi 4 ngày. Ngồi trong viện một lúc thì có một anh bạn xuất hiện, đây cũng là người của công ty Tibet Fit cử đến để trông Quân. Công ty của Lhakpa đều cử người thay phiên nhau túc trực trông Quân từ sáng đến tối. Anh bạn này tên là Penpa, là hướng dẫn viên của Tibet Fit.
Hôm nay Quân đã đỡ đau nhiều. Chúng tôi phải đợi đến 9h30 để bác sĩ vào khám và đưa ra kết luận cuối cùng. Tranh thủ lúc y tá phải dọn vệ sinh phòng và các thủ tục buổi sáng, chúng tôi ra ăn sáng và trò chuyện. Penpa khá hóm, khác hẳn Kunkun. Chỉ mới gặp mà chúng tôi buôn đủ thứ chuyện trên đời. Hoá ra Penpa cùng Kunkun là 2 hướng dẫn viên đã dẫn đoàn 33 người của Việt Nam sang Tây Tạng tháng trước. Nếu Kunkun như ông già hiền lành ít nói thì Penpa trẻ trung và cực kì lém lỉnh. Ngoài ra Penpa cũng khá nhanh nhẹn xử lí các tình huống khó. Tôi nói với Penpa về việc sai hộ chiếu của Bốp, vậy là Penpa quyết định cùng tôi ra sân bay giải quyết luôn.
Đến 9h30 bác sĩ đến, chúng tôi quyết định xin cho Quân ra viện, về Việt Nam sẽ khám và kiểm tra lại sau. Vậy là chúng tôi đều có thể tới được bữa tiệc chia tay với các bạn Tạng do Lhakpa tổ chức. Tạm thời yên tâm về Quân, tôi, Kunkun và Penpa cùng nhau ra sân bay vừa để đón khách mới của Kunkun vừa để giải quyết việc hộ chiếu của Bốp. Hôm nay Lhasa khá nóng, quãng đường ra sân bay bầu trời trong vắt không một gợn mây. Chúng tôi buôn đủ thứ chuyện. Chúng tôi trêu nhau rằng Kunkun chỉ thích hợp dẫn đoàn các ông bà già 60 tuổi trở lên, còn các bạn trẻ hãy để cho Penpa lo.
Gần sân bay có quán mỳ Yak của dân địa phương, tôi được hai anh bạn hướng dẫn viên cho ra đấy ăn thử. Quả thực là mỳ ngon vô cùng, mỗi tôi là hơi ít thịt. Sau đó, tôi còn được uống chang a mo – loại trà sữa rất ngon ở Tây Tạng.
Penpa giúp giải quyết việc hộ chiếu của Bốp rất nhanh, vậy là sáng mai tôi chỉ cần bình tĩnh ra sân bay check-in. Sau đó chúng tôi cùng ngồi chờ đón hai vị khách người Mỹ. Kunkun bảo rằng những chuyến bay đến Tây Tạng từ Kathmandu rất hên xui, nếu quá vắng người họ sẽ cho bay thẳng đến Thành Đô và ngày hôm sau ghép chuyến bay từ Thành Đô đến Lhasa sau.
Tôi bảo rằng để lát tôi sẽ giả làm hướng dẫn viên mới của Tibet Fit và đón hai khách Mỹ. Vì vậy sau đó tôi đã được vinh dự ngồi cùng 6-7 hướng dẫn viên của các công ty khác cũng đón khách từ Nepal sang ở cổng quốc tế. Penpa đùa rằng tôi là hướng dẫn viên mới làm mọi người ngạc nhiên lắm, tự dưng lại có đứa bé tí người Việt Nam sang được làm hướng dẫn viên ở đây. Tôi còn ngồi rất nghiêm chỉnh cầm tớ giấy đón khách, đóng giả giộng Kunkun khiến mọi người đều phì cười.
Đúng như lời Kunkun, chuyến bay từ Kathmandu y như rằng bị bay thẳng đến Thành Đô và sáng mai mới bay đến Tây Tạng. Vì vậy chúng tôi tiu nghỉu rủ nhau về. Lại quãng đường dài hơn 1 tiếng với hai chàng trai.
CHIA TAY NHỮNG NGƯỜI TẠNG TỐT BỤNG
Vui thế này mà mai tôi đã phải về rồi. Penpa là người hát rất hay, thấy mặt tôi tự dưng ngẩn ra thì bảo rằng sẽ hát tặng tôi những bài hát du mục. Penpa hát nhiều lắm. Anh ấy cũng dịch cho tôi lời của mỗi bài hát, về con chim khổng lồ ở núi Cho Oyu, mỗi mùa đông đến nó không thể băng qua núi tuyết để trở về nhà, nó cứ đứng đó kêu khắc khoải và đợi đến mùa hè tuyết tan để được bay về tổ ấm. Hay về đôi trai gái ở hai nơi quá xa, một năm chỉ gặp nhau 1 lần, chàng trai mòn mỏi ngóng trông và ước một ngày họ được sống bên nhau mãi mãi… Nhạc điệu da diết của những bài hát du mục, giọng ca ngọt ngào phiêu du của Penpa làm tim tôi thắt lại. Nỗi buồn chia ly làm nước mắt tôi cứ tự động chảy vô thức. Rồi Kunkun cũng hát, giọng anh ấy trầm ấm, không hay như Penpa nhưng lại sâu lắng và đầy chia ly khiến tôi không thể kiềm được, càng khóc to nức nở như một đứa trẻ.
Kunkun và Penpa ôm tôi an ủi: “Tôi hát để Thủy đỡ buồn chứ có phải để khóc to thế này đâu. Tôi có lẽ không hợp làm ca sĩ. Lần trước đi qua hồ Yamdrok, tôi cũng hát cho đoàn người Pháp nghe và họ cũng khóc y như thế này. Giờ xin Thủy nín ngay không ông già Kunkun sẽ khóc theo mất. Không hát nhạc Tạng nữa nhé, tôi sẽ hát bài hát Tiếng Anh“. Rồi Penpa làm trò các kiểu để tôi vui, Kunkun thì hứa lần tới nếu tôi quay lại sẽ đưa tôi về quê anh ấy ở miền đông bắc Tây Tạng, nơi có những loài hoa rất đẹp và sẽ miễn phí hướng dẫn cho tôi. Tôi mếu máo bảo họ hãy để yên tôi khóc hôm nay, ngày mai tôi không muốn khóc giữa chốn đông người. Vậy là hai chàng trai im lặng, cầm tay nghe tôi khóc ngon lành.
Về đến Lhasa, chia tay Penpa và hẹn gặp lại trong bữa tiệc tối nay. Tôi và Kunkun đi ra chợ mua quà cho bạn bè ở nhà. Anh ấy đã hứa cả ngày hôm nay đưa tôi đi chơi, mua quà giúp tôi.
Lang thang trên các con phố, Kunkun rủ tôi qua một cửa hàng để giới thiệu vợ anh ấy với tôi. Vợ Kunkun rất trẻ, xinh xắn và đáng yêu vô cùng, khuôn mặt không giống người Tạng như Kunkun. Tôi trêu anh ấy không giữ chặt suốt ngày vắng nhà làm hướng dẫn viên thế này có ngày mất vợ. Kunkun chỉ cười, lúc nào cũng hiền lành như thế.
Về đến khách sạn, các bạn và Lhakpa đã ra nhà hàng đặt sẵn. Hôm nay sẽ là bữa tối chia tay chúng tôi và các bạn Tạng. Đây là nhà hàng có nhạc sống được biểu diễn bởi những người khuyết tật. Chúng tôi lên sân khấu nhảy nhót tưng bừng cùng họ. Chúng tôi ôm nhau và nói những lời cảm ơn chân thành nhất. Lhakpa tặng chúng tôi mỗi người một tràng hạt đeo cổ với lời chúc bình an và hẹn gặp lại một ngày không xa.
Về đến khách sạn chúng tôi vẫn nấn ná chào nhao những lời cuối. Cảm xúc thật khó tả. Chỉ là một chuyến đi đến một nơi thôi và giờ là lúc phải về nhà mà tại sao sự chia tay khó đến vậy…
>> Kỳ 1: Kinh nghiệm du lịch Tây Tạng
>> Kỳ 2: Ngày 1: Thử thách để tới được Tây Tạng
>> Kỳ 3: Ngày 2: Đừng bỏ cuộc!
>> Kỳ 4: Ngày 4: Cả đoàn đã cùng nhau lên tới độ cao 5020m
>> Kỳ 5: Ngày 5: Everest Base Camp đã ở trước mắt rồi!
>> Kỳ 6: Ngày 6: Chinh phục Everest Base Camp
>> Kỳ 7: Ngày 7: Làm trưởng đoàn thật không dễ chút nào!
>> Kỳ 8: Ngày 8: Sự chân thành của người Tạng
Theo FB Thuy Bop | Wanderlust Tips | Cinet