Cô nàng Lala của “Bộ tứ 10A8” chia sẻ kinh nghiệm du lịch Phượng Hoàng cổ trấn (Phần 1)

(#wanderlusttips #PhuongHoangcotran #TrungQuoc) Cô nàng hotgirl Mai Chi từng được giới trẻ vô cùng yêu thích với vai diễn Lala trong bộ phim truyền hình “Bộ tứ 10A8”. Dù đã lập gia đình và rời xa làng giải trí nhưng Mai Chi vẫn được rất nhiều người ngưỡng mộ với những chuyến du lịch khám phá nhiều vùng đất xinh đẹp. Mới đây nhất, Mai Chi đã có chuyến du lịch tới Phượng Hoàng cổ trấn đẹp như mơ ở Trung Quốc.

Phượng Hoàng cổ trấn nằm ở phía tây tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc, là một trấn cổ xinh đẹp từng được lựa chọn làm bối cảnh cho nhiều bộ phim điện ảnh nổi tiếng và là một nơi ai cũng nên đến một lần trong đời… Cùng nghe Mai Chi kể về nhật ký hành trình du lịch Phượng Hoàng cổ trấn đầy ấn tượng.

wanderlust-tips-co-nang-lala-bo-tu-10a8-chia-se-kinh-nghiem-du-lich-phuong-hoang-co-tran-1
14/10

Chiếc ô tô limousine màu đỏ đón chúng tôi sau một hồi lòng vòng tìm đường. Xe đẹp và sáng bóng. Mọi người dường như vẫn còn đang trong cơn ngái ngủ do phải dậy sớm. Tôi chợp mắt 30 phút rồi mở kindle ra đọc nốt cuốn sách vẫn dở từ hôm trước. Thời tiết thật dễ chịu, hứa hẹn chuyến đi tuyệt vời.

Xe nghỉ nửa đường tại Mẹt cho mọi người ăn sáng, chúng tôi cũng gọi mỗi người bát phở gà (40 ngàn), ăn không đến nỗi tệ, nhưng dĩ nhiên thua xa phở Hà Nội rồi.

Chuyến xe đưa chúng tôi đến Hữu Nghĩ quan lúc 10h30. Xe đi lâu hơn thường ngày do đường đang sửa. Không sao, chúng tôi vẫn còn nhều thời gian. Tôi lên xe điện để sang làm thủ tục. Hôm nay lượt người xuất cảnh không đông nhưng thủ tục thì lâu kinh khủng. Phải 20-30 phút tôi mới qua được cửa hải quan. Chạy vội sang bên đầu Trung Quốc nhập cảnh. Hàng thì dài dằng dặc nhưng họ lại làm rất nhanh nhẹn. Tôi nghĩ “Ờ thì cũng đúng thôi, đông dân không làm nhanh thì có mà tắc đường à”.

Vậy là có qua một con đường 100m thôi mà tôi đã bước chân sang đất Trung Quốc rồi. Chị bán sim giọng leo lẻo mời chào, anh lái xe thì đon đả mời chúng tôi lên xe điện của anh rồi lái thẳng ra bãi đón xe khách chung. Anh lái xe tên Hứa ngồi nhâm nhi chén trà trong khi đợi , anh lái chiếc xe Kia 7 chỗ mới kính cong. Chúng tôi bao xe nên lên xe nằm ngồi, đồ đạc thoải mái. Anh Hứa ít nói, suốt cả quãng đường đi anh bật thứ nhạc sàn xập xình mang âm hưởng thiếu nhi, thỉnh thoảng có vài bài nhạc người lớn nghe quen thuộc do phần mượn nhạc Hoa lời Việt.

wanderlust-tips-co-nang-lala-bo-tu-10a8-chia-se-kinh-nghiem-du-lich-phuong-hoang-co-tran-0

Đến ga Nam Ninh lúc 4h chiều. Anh Hứa đưa cho chúng tôi cặp vé tàu hoả do Mr. Ngọc gửi. Chúng tôi chỉ việc vào ga trình hộ chiếu và chờ lên tàu thôi.

Ga tàu khá giống ở Việt Nam, chúng tôi đi tàu hoả nội địa vì không có cao tốc. Vì đặt sát nên chỉ mua được giường cứng nằm trên chuyến tàu từ Nam Ninh đi Trương Gia Giới. Khác với tàu ở Việt Nam là cửa chia ra các phòng riêng thì cả toa tàu ở Trung Quốc như một phòng ký túc xá nam nữ chung vậy, mọi thứ đều thoáng và công khai. May mắn là tôi nằm ở tầng 3 – tầng cao nhất nên cũng có chút riêng tư, không phải nhìn người đi qua lại và không bị ai leo qua giường. Các bạn Trung Quốc nói chuyện rất to và ăn liên tục. Lối đi dọc toa có những bàn ăn và ghế ngồi dành cho những người giường tầng 2 và 3.

Tôi cẩn thận nên chuẩn bị tương đối nhiều đồ ăn. Trong lúc chờ toa tàu ổn định hơn để bắt đầu bữa tối tôi tranh thủ đọc sách và viết vài dòng vào note.

Nước sôi trên tàu rất sẵn và miễn phí, nên 100 người trên tàu thì có đến 99 người ăn mỳ. Ăn xong tôi vệ sinh cá nhân, lên giường đọc sách và đi ngủ. Giường khá dễ chịu, tàu thì đi rất êm nên tôi ngủ một mạch đến 6h30 sáng hôm sau.

15/10

Chuyến tàu đưa chúng tôi đến Trương Gia Giới lúc 8h25 sáng (trễ so với kế hoạch 5′). Thời tiết se lạnh khiến tôi run lên thích thú.

Lối ra ngoài nhanh và dễ dàng, nhưng để đến được khách sạn là cả quá trình tương đối khó khăn. Do không đặt trước phòng và chỉ lưu địa chỉ nên chúng tôi bắt đầu khục khặc nhè nhẹ vì chuyện tìm đường. Ai đời ở xã hội phát triển như thế này mà vẫn có đất nước đại đa số không dùng tiếng Anh vậy trời!

Sau hơn 30 phút loay hoay, chúng tôi quyết định thay đổi kế hoạch. Thay vì từ Trương Gia Giới đi Thiên Môn Sơn, chúng tôi quyết định đi bộ ra bến xe bus mua vé để đi Phượng Hoàng cổ trấn, quãng đường này cũng dễ đi vì nó nằm ngay trong toà nhà phía bên trái của ga tàu hoả.

Dù sao thì mục đích chuyến đi này là đến Phượng Hoàng cổ trấn nên hai đứa không thấy vấn đề gì lắm nếu đến sớm hơn 1 ngày, thậm chí còn hơi phấn khích. Đi chơi mà, sao phải nghĩ nhiều!

wanderlust-tips-co-nang-lala-bo-tu-10a8-chia-se-kinh-nghiem-du-lich-phuong-hoang-co-tran-2

2h30 chiều, chúng tôi được xe bus đưa đến bến xe Phượng Hoàng cổ trấn, từ đây chúng tôi định bắt taxi vào trung tâm phố cổ thì được một người ra mời. Ô tô trông tương đối xịn, có 2 cô bé người Quảng Đông xinh xắn đứng cạnh hóng hớt và rủ share nên chúng tôi đi chung luôn. Tính ra mỗi người mất có 5 tệ, xe đẹp, nhạc hay, anh lái xe lại vui vẻ trẻ trung. Từ bến xe đến khu phố cổ chỉ khoảng hơn 2km, đường thuận dốc nên thực ra đi bộ cũng được.

Đến nơi rồi, còn vấn đề tiếp theo đây. Phòng ở!!!

Chúng tôi loanh quanh mãi đi tìm cái khách sạn theo review của 1 anh trên mạng nhưng cũng chẳng thấy nên tôi chọn bừa một hostel trên đường đi. Nhắc lại là chuyến đi hoàn toàn ngẫu hứng nên chúng tôi cũng không đặt phòng trước. Mà dù bạn có đặt phòng trước thì tôi tin bạn cũng mất thời gian để tìm như tôi thôi, vì đường ở đây tương đối lòng vòng, nhưng bù lại được cái rất sạch sẽ bằng phẳng dễ đi.

Đúng là “thánh nhân đãi kẻ khù khờ”, chúng tôi đã tìm được phòng ngoài việc nằm vị trí đắc địa ra thì giá khá hợp lý: 168 tệ/đêm, có tên là Hostelling International. Chất lượng phòng khá tốt so với phòng ốc ở khu phố cổ với vệ sinh riêng, bồn cầu bệt (chẳng hiểu sao người Trung Quốc rất thích xí xổm). Chúng tôi có một cái ban công đặt bộ bàn trà nhỏ xinh với góc nhìn rộng rãi bao quát toàn cảnh sông Đà Giang và phố hai bên sông.

wanderlust-tips-co-nang-lala-bo-tu-10a8-chia-se-kinh-nghiem-du-lich-phuong-hoang-co-tran-9

Tôi là đứa mê ăn uống, và với tôi, văn hoá của mỗi nơi còn thể hiện ở nền ẩm thực của nơi ấy, nên tôi lấy làm phấn khích với suy nghĩ sẽ lê la quán xá ở đây.

Những ai thường nghĩ Trung Quốc là nơi có những món ăn dầu mỡ thì quên đi nhé. Ở đây món ăn phong phú và hấp dẫn, riêng việc nghĩ ăn món gì cũng đủ khiến tôi đau đầu rồi.

Với bầu không khí se lạnh, mình thèm kinh khủng một nồi lẩu, và mình đã đi bộ đến dọc cuối sông gọi nồi lẩu cá, một chai bia và đĩa rau xào. Sau đó, hai đứa chén ngon lành dưới bầu không khí lành lạnh của gió sông Đà Giang thổi vào.

Chúng tôi đã chuẩn bị trà từ Việt Nam nên đợi khi đêm xuống, chúng tôi cùng nhau về phòng thưởng trà và ngắm Phượng Hoàng cổ trấn về đêm. Quả thực, nếu nói đẹp như tranh cũng không ngoa tí nào đâu!

Đang ngắm phố và nghĩ đến việc phải ngủ sớm hồi phục sức khoẻ sau cả ngày đi đường và cả buổi chiều lang thang ngắm nghía sáng tác ảnh đẹp thì có tiếng người ở quán Shaokao vọng lại đánh thức tâm hồn ăn uống trong tôi. À ừ thì tội gì, mấy khi nhỉ. Ăn đồ nướng bên bờ sông, nhìn sang bên kia có tiếng nhạc xập xình của vài pub nhỏ kể ra cũng hay hay…

wanderlust-tips-co-nang-lala-bo-tu-10a8-chia-se-kinh-nghiem-du-lich-phuong-hoang-co-tran-6

Trước khi ngủ tôi tự hứa với lòng mai dậy thật sớm ra chụp mấy bức bình minh ở Phượng Hoàng cổ trấn mới được.

16/10

Tôi dậy và ra khỏi khách sạn lúc 8h, lời hứa dậy sớm đã đi tong vì đồng hồ cài chế độ báo vào tất cả các ngày trong tuần trừ chủ nhật. Mà hôm nay lại là chủ nhật mới hay, hai đứa tôi chạy như bay ra phố cổ để chụp ảnh.

May sao đường phỗ vẫn vắng người, tôi hít no căng bầu không khí trong lành của buổi sáng. Đa số các cửa hàng còn chưa mở, trả lại cho Phượng Hoàng vẻ đẹp trầm ưu vốn có. Dọc bờ sông một vài người phụ nữ lớn tuổi ngồi giặt đồ, tiếng đập của những thanh gỗ vào quần áo âm vang, phá vỡ sự tĩnh lặng…

wanderlust-tips-co-nang-lala-bo-tu-10a8-chia-se-kinh-nghiem-du-lich-phuong-hoang-co-tran-12

Dọc hai bờ sông Đà Giang có dịch vụ cho thuê quần áo chụp hình, khoảng 5 tệ. Đã đến đây rồi thì tôi cũng thuê mặc để chụp, hơi sến nhưng khá dễ thương.

Sau khi chụp được một khối lượng ảnh đẹp, chúng tôi đi ăn sáng. Cô béo quán bún làm cho tôi 1 tô bún cay và 1 tô mỳ sách bò. Ăn cũng lạ, và hết sảy ở chỗ quán cô có giấy ăn. Giấy ăn đấy chứ chẳng đùa đâu. Vì đi Trung Quốc cả chục lần mà chưa lần nào mình được miễn phí giấy ăn như sáng nay.

wanderlust-tips-co-nang-lala-bo-tu-10a8-chia-se-kinh-nghiem-du-lich-phuong-hoang-co-tran-20

Ăn xong rồi thì phải uống nữa chứ, dọc bờ sông còn có mấy quán cafe xinh xắn, chúng tôi gọi 2 cốc capuchino nóng, hình như họ hơi nhầm sang latte thì phải. Nhưng không sao, việc nhầm lẫn ấy vẫn có thể chấp nhận được. Nhạc ở đây có gout, thiết kế lại tinh tế và lạ mắt. Chúng tôi chọn bộ bàn ghế mây đối diện phía bờ sông. Việc nhâm nhi ly cafe ấm, để những bọt sữa tan vào trong khoang miệng, và ngắm nhìn những con thuyền độc mộc trôi trên dòng sông xanh mướt , thật là xứng đáng cho quãng đường xa xôi chúng tôi đã bỏ ra.

Điều thích nhất ở Phượng Hoàng cổ trấn là du khách được đi dạo và len lỏi vào các con ngõ nhỏ, ngắm nghía những đôi giày vải, ăn những món ăn đường phố lạ và chụp ảnh…

wanderlust-tips-co-nang-lala-bo-tu-10a8-chia-se-kinh-nghiem-du-lich-phuong-hoang-co-tran-14

2h chiều tôi đặt vé bus về Trương Gia Giới qua lễ tân khách sạn, đặt cho tiện chứ bạn có thể ra bến mua cũng được.

Thực ra hành trình của tôi bị đảo ngược. Đáng lẽ là nên chơi ở Trương Gia Giới trước, sau đó tới Phượng Hoàng cổ trấn rồi về Nam Ninh từ ga Hoài Hóa (cách Phượng Hoàng cổ trấn 1 giờ ô tô) sẽ tiết kiệm được 3 tiếng đồng hồ. Nhưng vì háo hức quá nên thôi đành ưu tiên Phượng Hoàng cổ trấn)

Tôi về đến Trương Gia Giới lúc 8h30 tối. Đi bộ 5 phút về bên phía tay trái cửa ra bến, chúng tôi chọn được khách sạn có ông chủ thân thiện. Mà tôi nhận thấy người Trung Quốc đa số rất thân thiện và tốt bụng.

Ở đây tôi thấy có lẽ đẹp và xinh xắn là khách sạn California hotel (phòng đặt được qua Agoda) có giá khoảng 1 triệu đồng, chủ nói tiếng Anh và phòng ốc đẹp. Còn xung quanh chỉ khoảng 120 tệ (khoảng 400.000VND) thôi.

Quanh khách sạn có nhiều nhà hàng: cơm, mỳ, siêu thị. Tôi lại chọn ăn shaokao, vị ở đây còn ngon hơn cả trên Phượng Hoàng cổ trấn và siêu cay, mà đã ăn đồ nướng thì nên gọi bia Tsingtao nhé.

wanderlust-tips-co-nang-lala-bo-tu-10a8-chia-se-kinh-nghiem-du-lich-phuong-hoang-co-tran-21

Ăn uống xong xuôi tôi về khách sạn nghỉ ngơi để sáng hôm sau đi leo núi Thiên Môn Sơn.

17/10

Tôi không đi tour nên ra thẳng ga cáp treo, mua vé bao gồm: vé vào cửa, cáp treo, xe bus hết tất cả 258 tệ/ người. Họ sẽ hỏi bạn là muốn đi loại vé A, B hay C. Cùng giá như nhau nhưng cách đi khác nhau.
A: lên bằng cáp treo, xuống bằng xe bus
B: lên bằng bus và xuống bằng cáp treo
C: lên và xuống bằng bus
(tôi chọn line A và sau khi kết thúc chuyến đi thì nhận ra đây là lựa chọn rất phù hợp)

wanderlust-tips-co-nang-lala-bo-tu-10a8-chia-se-kinh-nghiem-du-lich-phuong-hoang-co-tran-19

Không có lên xuống bằng cáp đâu vì họ làm vậy để giảm tải cho cáp treo mà. Với lại khi đi xe bus bạn sẽ được trải nghiệm 99 khúc cua, cũng là trải nghiệm hay (trừ khi bạn bị say xe). Người điều khiển chuyến xe 30 khách từ đỉnh núi Thiên Môn xuống là 1 cô tài xế giản dị, bạn tin tôi đi, để vượt qua 99 khúc cua tay áo hẳn các lái xe đều là những người kì cưu nhất Trương Gia Giới rồi.

Với tôi Thiên Môn Sơn ngoài ấn tượng bởi những dãy núi như trong phim chưởng thì hệ thống cáp treo đúng là chỉ có thể nói là kinh khủng. Kinh khủng vì nó quá vĩ đại, tôi thắc mắc sao con người có thể làm được như vậy! Đường cáp dài và siêu dốc, cảm giác gần như thẳng đứng. Cáp bám trên những sợi dây chắc khoẻ kéo chúng tôi – những con người háo hức lên thẳng đỉnh dãy núi kì vĩ kia… Sương mù làm những ngọn núi ẩn hiện mơ hồ, đẹp và ấn tượng!

wanderlust-tips-co-nang-lala-bo-tu-10a8-chia-se-kinh-nghiem-du-lich-phuong-hoang-co-tran-18

Thực ra khi bạn đã đến Phượng Hoàng cổ trấn rồi giống như việc bạn đang ăn ngon mà đưa cho bạn một món ít ngon hơn ấy, bạn sẽ cảm thấy không thể bằng được, nên nếu có thể nên đi Thiên Môn Sơn trước.

(Còn tiếp)

LN (Theo FB Mai Chi Nguyễn) | Wanderlust Tips | Cinet