Có một thế giới khác bên ngoài cửa sổ máy bay

Là người lớn, chúng ta thường quên đi điều kì diệu mỗi khi bay. Nhưng những điều mỗi chuyến bay mang lại về cuộc sống, về quan điểm, về cách nhìn cuộc sống của chúng ta là những thứ chỉ xuất hiện trong mơ.

Một buổi sáng nọ, sau khi lập gia đình không lâu, tôi chở bố vợ mình đến sân bay. Trong lúc chen chúc trên những con đường đông đúc, tôi lướt qua danh sách việc cần làm, tính toán xem sẽ mất bao lâu để thả bố xuống, nói lời tạm biệt và quay về công ty. Một chiếc máy bay nhẹ nhàng lướt xuống như một con diệc khổng lồ, chuẩn bị hạ cánh tại sân bay Dallas-Fort Worth, Texas, Mỹ.

“Cứ như phép màu vậy”, bố bỗng cất tiếng nói, làm ngắt quãng dòng suy nghĩ trong đầu tôi. Tôi quay sang nhìn bố lúng túng.

Bên cạnh tôi là một giáo sư giảng dạy tại các trường đại học và đã đến hơn 100 quốc gia. Ông ấy hiểu rõ hơn cả tôi về nguyên lí Bernoulli, thứ đã giữ máy bay trên không, điều kì diệu ở đây thực chất chẳng có gì là kì diệu, đó chỉ là một phương trình vật lí đơn giản. Đây hoàn toàn không phải là phép màu.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi nhận ra bố đã đúng phần nào. Có thể việc bay trên không không hẳn là phép màu, nhưng nó vẫn rất diệu kì. Nhưng những điều mỗi chuyến bay mang lại về cuộc sống, về quan điểm, về cách nhìn cuộc sống của chúng ta là những thứ chỉ xuất hiện trong mơ.

Nhưng thường thì, chúng ta – tôi – lại quên mất đi.

p035nlqb

Tôi tình cờ đọc được một dòng tweet vài tháng trước, không hiểu sao lại quá đúng với mình.

“Bạn biết mình đã lớn, đó là khi bạn không muốn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ nữa”.

Và một cách rất thường xuyên trong những năm gần đây, tôi luôn cố tỏ ra ngọt ngào thân thiện với nhân viên sân bay để có được một chỗ ngồi cạnh lối đi, quên mất đi những điều kì thú của việc di chuyển gần với tốc độ âm thanh. Tuy nhiên, thỉnh thoảng, khi mất Wi-fi hay khi pin laptop cạn kiệt, tôi bất giác quay đầu nhìn ra ổ cửa sổ bé tí.

Một đêm nọ đã khiến tôi phải suy nghĩ. Tôi đang trên đường về nhà từ California và đang chờ máy bay tại Texas sau một chuyến công tác đầy mệt mỏi. Các chuyến bay thi nhau hoãn bởi khu vực đang chịu ảnh hưởng của bão. Cuối cùng thì chúng tôi cũng cất cánh, sau hàng giờ chờ đợi, đến tận khuya. Phi hành đoàn tắt đèn trong khoang, và hầu hết các hành khách khác đều đã chìm vào giấc ngủ chỉ sau một vài phút (hoặc ít nhất là họ nhắm mắt lại và cầu mong mình đã ngủ).

Tôi đang chuẩn bị ngủ thì bỗng dưng một tia sáng lóe lên khiến tôi phải chú ý. Cơn bão làm tê liệt sân bay trước đó vẫn chưa tan hẳn.

p035nltp

Các đám mây lóe sáng trong lúc các tia sấm chớp đánh xuống mặt đất. Chúng tỏa sáng như những chiếc lồng đèn, nhiều sắc màu trong một đêm tuyết nhẹ. Tôi chăm chú vào màn đêm và nhận ra một nữ tiếp viên cũng đang khụy gối cạnh vách ngăn chỗ ngồi của tôi để xem màn trình diễn bên ngoài.

Trong nửa tiếng tiếp theo, chúng tôi hoàn toàn chăm chú về bầu trời bên ngoài, không nói với nhau một lời nào trong lúc bay xuyên màn đêm. Trong sự nghiệp của mình, cô ấy đã bay qua mấy trăm hay mấy nghìn dặm rồi? Tôi không hỏi. Nhưng rõ ràng cô ta vẫn còn trân trọng những khoảng khắc diệu kì, cũng như đêm hôm ấy, vậy nên tôi cũng thế.

Tôi luôn nhận được sự đền đáp mỗi khi nhớ mà nhìn ra cửa sổ. Thế giới này trông đẹp hơn từ trên cao. Ngắm nhìn sự mênh mông của Trái Đất được chia thành từng khu gọn gàng, những cánh đồng trải dài bị cắt ngang với những con đường, đem đến cho tôi sự cân đối với sự bận rộn của cuộc sống hàng ngày.

p035nlmz

Tôi đã phải trườn qua một hành khách đang ngủ để chiêm ngưỡng những đỉnh núi bao phủ bởi tuyết đang lướt qua cửa sổ, và đã bị thôi miên bởi màn đêm rực rỡ ở Los Angeles, địa hình nhấp nhô sáng lấp lánh như màn trình diễn của các ngôi sao. Và rồi cả vẻ rực rỡ bất ngờ khi mặt trời mọc sớm hàng giờ trong lúc bạn đang bay trên biển, những tia sáng tráng lệ soi sáng đường chân trời của một lục địa khác. Giây phút này được hé ra vào mỗi buổi bình mình trước hàng chục nghìn hành khách, nhưng rất ít, tôi có thể nói, đã từng dừng lại để nghĩ về nó.

Thú thật, tôi là một trong số đó, rất thường xuyên.

Tôi nhớ lại một lần khi quay trở về sau một kì nghỉ cùng gia đình, và một lần nữa, đầu tôi lại nằm ở văn phòng và ngập trong những dự án dang dở.

Một vài giây sau khi cất cánh từ Chicago, tôi chìm vào công việc. Nhưng một hành khách ngay sau tôi không ngừng nói. “Mây”, sau đó vẫn tiếp tục nói, “Nhìn kìa, mây!”

Tôi quay lại, và nhìn thấy hai người đàn ông, một người tầm 70 tuổi và người còn lại trẻ hơn rất nhiều. Tôi cảm thấy tiếc cho người bạn đồng hành, người mà tôi nghĩ là một đứa con trai xui xẻo được giao trọng trách đi kèm ông bố đã lớn tuổi trong suốt chuyến đi. Tiếng luyên thuyên tiếp tục suốt 20 phút cho đến khi, trong lúc bực mình, tôi rời mắt khỏi màn hình máy tính và kéo rèm che cửa sổ lên.

Ôi! Những đám mây!

p035nlyx

Hành khách trẻ tuổi kia đã đúng. Chúng tôi đang lướt trên những quả bóng làm bằng bông khổng lồ, mềm mại và mịn màng, không có đám mây nào giống nhau, trông như những bông tuyết và cảm tưởng như có thể với tay ra và chạm được vậy. Ánh mặt trời chiều mang đến nhiều màu sắc: hồng và da cam, đỏ tươi và đỏ mâm xôi, đỏ thẫm và ngà, tất cả đối lập với bầu trời xanh đầy vẻ hoàng tộc. Tôi gập máy tính lại và ngắm nhìn chúng trong suốt phần còn lại của chuyến bay.

Tôi quên đi công việc phải hoàn thành trong buổi chiều ấy. Nhưng tôi đã không quên những đám mây đầy sắc màu này.

Minh Tran | Wanderlust Tips | Cinet

Trả lời