Nhật ký hành trình 10 ngày ở Tây Tạng (Kỳ 7)

Cứ nghĩ rằng Everest Base Camp là thử thách lớn nhất cho cả đoàn, thế nhưng khi rời khỏi Shigatse để tới Namtso, nhiều vấn đề nghiêm trọng khác nữa đã xảy ra như hiểu nhầm giữa các thành viên trong đoàn, và Quân – em trai chị Thủy bị đau dạ dày vô cùng nghiêm trọng cần phải được chuyển đến bệnh viện.

Ngày 7: Làm trưởng đoàn thật không dễ chút nào!

wanderlust tips nhat ky hanh trinh 10 ngay o tay tang ky 7 12

THĂM TU VIỆN TASHILUNPO

Hôm nay chúng tôi sẽ di chuyển nhiều nhất: 380km để đến Namtso. Sẽ lại là một ngày dài với cả đoàn. Sáng nay theo lịch chúng tôi sẽ đi thăm tu viện Tashilunpo – Một trong 4 tu viện lớn nhất Tây Tạng. Quân em trai tôi bị đau dạ dày từ hôm qua, mặt mũi tái mét không ăn được gì và nôn suốt, vậy nên Quân không thể ra ngoài được. Một anh ở cùng phòng Quân cũng không đi vì buồn ngủ. 2 bạn ở lại Shigatse không lên Everest Base Camp thì đã đi Tashilunpo từ hôm qua nên hôm nay cũng không đi lại nữa. Còn một bạn ở nhà để vào được Facebook. Cuối cùng chỉ có mẹ con tôi, Thảo và một bạn nữa đi thăm Tashilunpo.

Tu viện Tashilunpo rất to và đẹp. Tu viện được Đức Đạt Lai Lạt Ma thứ nhất phong ấn vào năm 1447. Đây là một tu viện có tầm quan trọng về lịch sử và văn hoá ở Shigatse. Tashilunpo có 3 toà chính: một để thờ Future Buddha, thứ hai là mộ của các Panchen Lama, và thứ ba là mộ của Đạt Lai Lạt Ma. Về kiến trúc thì các tu viện ở Tây Tạng khá giống nhau. Kunkun có giải thích với tôi về kiến trúc nhà của người Tạng: trần thấp, cửa sổ bé và có viền đen. Tất cả để làm cho ngôi nhà được ấm, chống lạnh mà thôi.

wanderlust tips nhat ky hanh trinh 10 ngay o tay tang ky 7 5

Sau đó chúng tôi về đón các bạn còn lại để đi đến Namtso. Thời tiết hôm nay khá nóng nhưng Kunkun bảo đến Namtso sẽ lạnh, khoảng 4,5 độ C. Vẫn những con đường đẹp như mơ. Đường nhựa mới làm mịn và êm ru. Hai bên đường là hai hàng cây xanh mát làm cho quãng đường tuy xa nhưng không mệt. Chỉ có Quân là vẫn bị đau nhiều và không ăn được gì từ sáng đến giờ.

BẤT ĐỒNG NỘI BỘ

Đến khoảng 14h, chúng tôi dừng ăn trưa ở một nhà hàng nhỏ dọc đường. Quân càng ngày càng đau. Em chỉ húp được một ít súp rau. Kunkun là một người rất chu đáo. Anh ấy thấy Quân đau nhiều như vậy nên có bàn với tôi: “Từ đây có 2 đường. Một đường dài hơn và rất xóc nhưng nhìn núi tuyết rõ hơn. Một đường ngắn hơn 1 tiếng, khá êm nên tôi nghĩ sẽ tốt hơn cho Quân và những người còn lại. Vậy Thủy muốn đi đường nào?“. Đương nhiên là tôi chọn đi đường ngắn và êm hơn, không chỉ vì Quân mà còn vì các bạn trong đoàn. Hôm qua đi 350km họ đã rất mệt, quãng đường 380km hôm nay nếu rút ngắn được khúc nào thì càng tốt cho họ.

wanderlust tips nhat ky hanh trinh 10 ngay o tay tang ky 7 1

Lúc này đã có chuyện xảy ra ở trong nhóm và thái độ của một bạn đã làm tôi cảm thấy tự ái và buồn rất nhiều. Tôi cảm thấy quá mệt, những gì tôi làm từ đầu hành trình đến giờ lại có người không tin tưởng và tỏ thái độ với tôi như vậy. Tôi chỉ nói với Kunkun: “Giúp Thủy ra hỏi lại mọi người xem muốn đi đường nào và hãy làm theo ý họ“. Kunkun nhìn mặt tôi thấy không ổn và đã đi nói chuyện với mọi người.

Không biết họ đã trao đổi những gì với nhau, một lúc sau Kunkun quay lại và hỏi tôi: “Thủy ổn chứ? Tôi đã nói với mọi người đi đường kia và họ đã vui vẻ đồng ý“. Đến lúc này không kìm nén được nữa, tôi cứ đứng yên mà khóc. Tại sao mọi người lại không tin tưởng tôi, trong suốt hành trình từ đầu đến giờ, tôi đã làm hết sức để cả đoàn đi đến cùng. Tôi cảm thấy thật điên rồ khi làm trưởng đoàn. Đáng lẽ chỉ có hai mẹ con tôi đi thì sẽ thật đơn giản.

wanderlust tips nhat ky hanh trinh 10 ngay o tay tang ky 7 9

Tôi nhớ các thành viên ở nhóm Tó Chi. Trong nhóm tôi có một trưởng đoàn và tất cả mọi người đều nghe theo ý kiến của anh ấy, bất kì lịch leo núi hay đi đâu, khi anh ấy đã viết thông báo lên thì tất cả mọi người đều ủng hộ. Cả nhóm đều yêu thương nhau và dù không phải lần leo núi nào cũng đầy đủ nhóm nhưng lần nào cũng vô cùng vui vẻ. Ước gì các bạn ấy ở đây, với tôi. Chúng tôi sẽ đi theo một lịch trình mà chắc chắn không ai thắc mắc. Chúng tôi sẽ ngắm núi tuyết cùng nhau, và tôi tin mọi người sẽ cùng cảm nhận về Tây Tạng như tôi.

Tôi nói với Kunkun chỉ còn 3 ngày nữa thôi, những phần khó nhất đã qua. Hãy giúp tôi trao đổi với nhóm và làm theo những gì họ muốn. Còn với tôi, bất kì phút giây nào ở trên vùng đất này tôi đều cảm thấy hạnh phúc. Dù đi đường này hay đường kia, dù đích đến có là nơi nào chăng nữa nhưng chừng nào còn ở trên Tây Tạng, tôi sẽ vẫn tìm thấy hạnh phúc của mình.

MỘT ĐÊM ĐẦY CĂNG THẲNG

Băng qua những ngọn núi, hai bên là thảo nguyên mênh mông, từng đàn cừu Yak đang nhởn nhơ gặm cỏ. Con đường đến Namtso đẹp như bức tranh. Và không phải không nhìn thấy tuyết như Kunkun đã nói, cả dãy Nancheng Thang Lha trắng xoá trước mặt tôi. Đỉnh cao nhất 7.100m, trông nó đẹp chẳng kém gì người anh Himalaya cả.

wanderlust tips nhat ky hanh trinh 10 ngay o tay tang ky 7 6

Sắp đến Namtso rồi, Quân vẫn đau như thế, uống thuốc từ hôm qua đến giờ không đỡ mà ở Namtso cũng không có bệnh viện hay phòng khám nào cả. Quân cứ ăn là nôn. Chúng tôi chỉ mong đến nơi để Quân nằm nghỉ, uống nước và ăn được chút gì đõ sẽ đỡ hơn, ngày mai còn là một chặng đường dài về Lhasa.

Đường đi đến Namtso khá lạnh. Chúng tôi lại qua một con đèo nữa là đèo Lagen 5.191m. Bước ra khỏi ô tô lạnh cóng và gió chỉ muốn bay người. Lúc này Quân đã quá mệt và lại tiếp tục nôn. Kunkun cho biết chỉ có trạm xá cách Namtso 2 tiếng đi xe. Lúc đó đã tính trường hợp xấu nhất là đến Namtso em tôi mệt quá thì sẽ được chuyển thẳng đến bệnh viện đó.

wanderlust tips nhat ky hanh trinh 10 ngay o tay tang ky 7 15

Cả đoàn đến Namtso khá muộn vì ở đây giới hạn thời gian, tốc độ, không được phép đi nhanh. Nhiệt độ ở Namtso lạnh hơn tôi tưởng, chỉ khoảng 2,3 độ C. Hoá ra ở đây cũng có một trạm xá nhỏ. Tôi và Kunkun tới đón bác sĩ về khách sạn khám cho Quân. Ông ấy cho 2 loại thuốc nhưng Quân uống không đỡ. Tôi chỉ còn biết căn dặn Quân nếu đêm mà vẫn đau thế này thì phải gọi tôi dậy ngay.

Gần 1h sáng, hai mẹ con tôi mới bắt đầu chợp mắt. Thế nhưng chưa được 2 tiếng đã lại thấy Thảo và Kunkun đập cửa phòng. Quân ngày càng đau và nôn nhiều hơn. Em ấy đau đến run người, không thể đợi thêm 6 tiếng nữa để về Lhasa cùng cả nhóm, tôi đành phải yêu cầu Kunkun đưa em tôi về Lhasa ngay lập tức. Kunkun liên lạc với Lhakpa và Lhakpa sẽ đi xe lên Namtso và gặp Kunkun dọc đường. Sau đó Lhakpa sẽ đưa Quân đi bệnh viện và Kunkun sẽ quay lại đón bon tôi. Chẳng biết nói gì để cám ơn sự nhiệt tình và trách nhiệm cực kì của Lhakpa và Kunkun. Với những gì đã xảy ra trong 7 ngày qua, tôi tin chắc đây là công ty tour tốt nhất Tây Tạng.

Đến 7h sáng, Kunkun nhắn tin Lhakpa đã gặp họ trên đường và giờ Quân đang cùng Lhakpa về Lhasa, lúc này tôi mới có thể tạm thở phào. Cả một đêm căng thẳng, giờ tôi đã quá mệt nên tự cho mình thiếp đi khoảng nửa tiếng rồi sẽ dậy cùng con trai dạo hồ Namtso – hồ nước mặn cao nhất trên thế giới, ở độ cao 4.600m.

>> Kỳ 1: Kinh nghiệm du lịch Tây Tạng
>> Kỳ 2: Ngày 1: Thử thách để tới được Tây Tạng
>> Kỳ 3: Ngày 2: Đừng bỏ cuộc!
>> Kỳ 4: Ngày 4: Cả đoàn đã cùng nhau lên tới độ cao 5020m
>> Kỳ 5: Ngày 5: Everest Base Camp đã ở trước mắt rồi!
>> Kỳ 6: Ngày 6: Chinh phục Everest Base Camp

Theo FB Thuy Bop | Wanderlust Tips | Cinet

Comments are closed.